TTM - Phải mất một thời gian dài tôi mới nghiệm ra những lợi thế tiềm
ẩn trong hoàn cảnh nghiệt ngã của mình. Mẹ tôi mang thai tôi, đứa con
đầu lòng của bà, khi bà hai mươi lăm tuổi. Mẹ tôi vốn là một nữ hộ sinh,
làm việc tại một phòng hộ sinh nơi bà chăm sóc cho hàng trăm bà mẹ và
những đứa con sơ sinh của họ.
Mẹ tôi biết phải làm gì khi bà mang thai, biết duy trì chế độ ăn uống
hợp lý, rất thận trọng khi dùng thuốc, không sử dụng đồ uống có cồn,
không dùng aspirin hay bất cứ loại thuốc giảm đau nào. Bà tìm đến những
bác sĩ giỏi nhất để khám thai định kỳ và các bác sĩ quả quyết với bà
rằng tất cả mọi thứ đều ổn cả.
Mặc dầu vậy mẹ tôi vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác lo lắng. Khi ngày trở dạ
đến gần, bà thỉnh thoảng lại chia sẻ với cha tôi những nỗi lo lắng của
mình. Bà nói, “Em hy vọng mọi chuyện với con chúng ta đều ổn cả”.
Trong hai lần mẹ tôi đi siêu âm, các bác sĩ đều không phát hiện thấy
bất cứ điều gì bất thường. Các bác sĩ nói với cha mẹ tôi rằng con đầu
lòng của họ là con trai, nhưng tuyệt đối không nói gì về chứng khuyết
thiếu chân tay! Khi tôi chào đời vào ngày 4 tháng mười hai năm 1982,
thoạt đầu mẹ không được phép gặp tôi, và câu hỏi đầu tiên mẹ hỏi bác sĩ
là: “Con tôi ổn chứ?”. Đáp lời là một sự im lặng.
Mẹ tôi đếm từng giây để được nhìn thấy tôi. Đợi mãi không thấy người ta
mang tôi đến, bà càng tin chắc có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Thay
vì mang tôi đến cho mẹ bế, họ mời một bác sĩ nhi khoa tới và kéo nhau ra
góc xa của căn phòng. Họ nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn nhau. Khi mẹ tôi
nghe thấy tiếng khóc oa oa của một đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh cất lên, mẹ
nhẹ cả người. Nhưng khi đó cha tôi, người cha mà trong lúc tôi chào đời
đã để ý thấy con mình không có tay, cảm thấy choáng váng và người ta
phải đưa ông ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hình hài dị biệt của tôi, các bác sĩ và y tá không khỏi bàng hoàng, vội lấy khăn bọc tôi lại.
Nhưng mẹ tôi đâu có ngốc. Nhìn vẻ mặt của các bác sĩ và y tá là mẹ biết có điều gì đó rất không bình thường đã xảy ra.
“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với con tôi vậy?’ Mẹ hỏi.
Thoạt đầu bác sĩ không trả lời, nhưng khi mẹ tôi cứ khăng khăng hỏi
dồn, ông ấy không còn cách nào khác hơn là trả lời mẹ bằng một thuật ngữ
y khoa.
“Đứa bé bị chứng phocamelia,” ông ấy nói.
Vốn là một y tá, mẹ tôi biết thuật ngữ đó dùng để chỉ tình trạng của
những đứa trẻ sinh ra bị dị dạng hoặc thiếu mất các chi. Mẹ tôi không
thể nào chấp nhận sự thật nghiệt ngã này.
Giữa lúc đó, người cha hốt hoảng của tôi ở bên ngoài phòng hộ sinh, tự
hỏi những gì ông vừa nhìn thấy có phải là sự thật hay không. Khi bác sĩ
nhi khoa đến nói chuyện, ông không kìm nén được, kêu lên đau đớn: “Con
trai tôi, nó không có tay!”.
“Thực ra”, vị bác sĩ nói bằng giọng đầy cảm thông, “con trai anh không có cả tay lẫn chân”.
“Ông nói gì cơ?”. Không tin, cha tôi hỏi lại.
Bàng hoàng và vô cùng đau khổ, cha ngồi như một pho tượng, không thể
thốt ra được một lời nào cho đến khi bản năng che chở của một người
chồng, một người cha trỗi dậy. Ông chạy vội vào phòng để nói với mẹ tôi
trước khi mẹ nhìn thấy tôi, nhưng thật buồn, khi vào đến nơi cha thấy mẹ
đang nằm thẫn thờ trên giường, khóc rưng rức trong đau khổ. Các nhân
viên y tế đã nói cho mẹ tôi biết cái sự thật choáng váng đó. Họ đề nghị
đưa tôi đến cho mẹ tôi bế, nhưng mẹ tôi từ chối. Trong những giây phút
đau khổ đến xé lòng ấy, mẹ đã bảo họ hãy đưa tôi đi chỗ khác.
Mấy cô y tá không cầm nổi nước mắt. Bà đỡ bật khóc. Và tất nhiên tôi
cũng khóc! Cuối cùng họ đặt tôi, đứa con tật nguyền đỏ hỏn được bọc
trong những lớp khăn, xuống bên cạnh mẹ, và mẹ tôi không thể nào chịu
đựng nổi những gì bà đang nhìn thấy: Con trai bà, đứa con đầu lòng mà bà
mang nặng đẻ đau, chào đời không có tay, không có chân.
“Hãy mang nó đi đi”, mẹ nói. “Tôi không muốn chạm vào nó, không muốn nhìn thấy nó”.
Cho đến tận ngày hôm nay cha tôi vẫn cảm thấy rất buồn vì hôm ấy các
nhân viên ở phòng hộ sinh đã không cho cha có thời gian để chuẩn bị tinh
thần cho mẹ, để mẹ có thể đối mặt với sự thật phũ phàng đó một cách tốt
hơn. Một lúc sau, khi mẹ đã thiếp đi, cha đến thăm tôi ở phòng dành cho
trẻ sơ sinh. Lúc quay lại, cha nói với mẹ: “Con trai của chúng ta kháu
lắm”. Cha hỏi liệu bây giờ mẹ đã muốn gặp tôi chưa, nhưng mẹ vẫn chối
từ, vẫn một mực lắc đầu. Cha tôi hiểu và tôn trọng những cảm xúc của mẹ.
Thay vì mừng sự chào đời của tôi trong niềm vui, cha mẹ tôi và giáo
đoàn than thở: “Nếu Chúa là Đấng Sáng Tạo của tình yêu”, họ tự hỏi, “thì
tại sao Người lại để cho một chuyện như thế xảy ra?”.
ĐỨA TRẺ CỨNG CỎI
Lúc ấy cha mẹ tôi đã thẳng thắn trong việc chia sẻ với tôi nỗi sợ hãi
và những cơn ác mộng đè nặng lên cuộc sống của họ sau khi tôi chào đời.
Tất nhiên, khi tôi còn chưa thực sự trưởng thành, họ không để lộ ra rằng
ngày ấy họ cảm thấy tôi không phải là đứa con mà họ ao ước. Trong những
tháng sau khi tôi chào đời, mẹ luôn bị đe dọa bởi cảm giác lo sợ sẽ
không đủ khả năng chăm sóc cho tôi, đứa con tật nguyền của mẹ.
Cha tôi không nhìn thấy bất cứ một tương lai tươi sáng, hạnh phúc nào
dành cho tôi ở phía trước. Còn nữa, ông lo lắng không biết mai này tôi
sẽ sống một cuộc sống như thế nào đây. Ông nghĩ nếu tôi yếu ớt và không
có khả năng trải nghiệm cuộc sống thì tốt hơn hết tôi nên hầu việc Chúa.
Họ tính đến các lựa chọn mà họ có thể có ở vào thời điểm đó, bao gồm cả
khả năng gửi tôi cho người khác nuôi. Ông bà nội và ông bà ngoại của
tôi đều sẵn lòng nhận chăm sóc và nuôi dưỡng tôi. Rốt cuộc, cha mẹ tôi
đã từ chối lời đề nghị đó. Họ quyết định dứt khoát và họ cảm thấy rằng,
là những người sinh thành ra tôi, họ phải có trách nhiệm nuôi nấng tôi
một cách tốt nhất có thể.
Đau lòng lắm, nhưng rồi cha mẹ tôi bắt đầu quyết tâm nuôi đứa con trai
tật nguyền của mình trở thành một người “bình thường” hết mức có thể. Họ
là những người có đức tin mạnh mẽ và luôn nghĩ rằng Chúa chắc hẳn phải
có lý do nào đó mới mang đến cho họ một đứa con trai như thế.
Có những vết thương mau lành hơn nếu bạn cứ tiếp tục vận động. Điều này
cũng đúng đối với những thất bại trong cuộc đời. Có thể bạn bị mất việc
làm. Có thể bạn đang buồn vì một mối quan hệ chẳng thể tiến triển được.
Có thể các hóa đơn thanh toán chất đống lên và bạn không có khả năng
thanh toán.
Đừng để cuộc sống của bạn dậm chân tại chỗ bởi vì nếu thế thì bạn chỉ
chăm chăm nghĩ đến sự bất công của những nỗi đau dĩ vãng mà thôi. Thay
vào đó, hãy tìm mọi cách để tiến lên phía trước. Có thể một công việc
tốt hơn, thú vị hơn, khiến bạn toại nguyện hơn đang đợi bạn trong những
ngày sắp tới. Có thể mối quan hệ của bạn cần một cú hích, hoặc có thể có
ai đó tốt hơn dành cho bạn trong những ngày đang đến. Có lẽ những khó
khăn về tài chính sẽ thôi thúc, khuyến khích bạn tìm ra những cách thức
mới mẻ, sáng tạo hơn để tiết kiệm trong chi tiêu và làm giàu. Cái khó ló
cái khôn.
Không phải lúc nào bạn cũng có thể kiểm soát được những gì xảy ra với
mình. Có những sự cố xảy ra trong cuộc sống hoàn toàn không phải do lỗi
của bạn, hoặc vượt ngoài khả năng ngăn chặn của bạn. Sự lựa chọn mà bạn
có được là bỏ cuộc hoặc tiếp tục vượt lên hoàn cảnh vì một cuộc sống tốt
đẹp hơn. Bạn nên biết rằng bất cứ điều gì xảy ra đều có lý do của nó và
bao giờ cũng vậy, trong cái rủi luôn có cái may.
Khi còn nhỏ tôi cứ đinh ninh rằng mình là một đứa trẻ đáng yêu, có sức
hấp dẫn tự nhiên và dễ thương như bất cứ đứa trẻ nào trên trái đất này.
Sự ngờ nghệch mù quáng của tôi ở cái tuổi đó hóa ra lại là một diễm
phúc. Tôi không biết rằng mình khác biệt so với bạn bè, cũng không ý
thức được những khó khăn, thử thách đang đợi tôi ở phía trước. Bạn ạ,
tôi không nghĩ rằng Đấng Tạo Hóa trao cho chúng ta những thách thức vượt
quá khả năng của chúng ta. Tôi xin hứa với bạn rằng khi bạn phải chịu
đựng một khuyết tật, bạn được ban cho những khả năng đủ để vượt qua
thách thức ấy. Và còn hơn thế.
Chúa ban cho tôi lòng quyết tâm đáng kinh ngạc và những món quà khác
nữa. Tôi sớm chứng minh được rằng dù không có tay, không có chân tôi vẫn
có thể là một vận động viên thể thao, có khả năng phối hợp tốt. Tôi
không có chân, không có tay nhưng vẫn là một cậu con trai hiếu động; một
người thích chơi môn nhảy cầu mạo hiểm mà chẳng hề biết sợ là gì. Tôi
học cách dựng người dậy bằng cách tì trán vào tường. Cha mẹ tôi giúp tôi
luyện tập một thời gian dài để thực hiện động tác dựng người dậy theo
cách đỡ đau đớn và vất vả hơn, nhưng tôi luôn tìm ra cách riêng của
mình.
Mẹ tôi cố giúp tôi bằng cách đặt những tấm nệm trên sàn nhà để tôi có
thể sử dụng chúng làm vật kê người để bật dậy, nhưng vì một lý do nào đó
tôi đã quyết định rằng tốt hơn hết nên tì trán vào tường để vươn thẳng
dậy từng tí một. Thực hiện các động tác theo cách riêng của mình, cho dù
làm như vậy là rất khó khăn, đã trở thành một tính cách của tôi!
Sử dụng đầu là lựa chọn duy nhất của tôi trong giai đoạn đầu đời; sử
dụng cái đầu nhiều giúp tôi phát triển được trí thông minh (tôi thường
nói đùa như vậy!) và cũng làm cho cổ của tôi khỏe như cổ của một con bò
đực và trán tôi rắn như một viên đạn.
Cha mẹ tôi luôn lo lắng cho tôi, tất nhiên. Làm cha mẹ của những đứa
con có cơ thể bình thường cũng đã đủ bỡ ngỡ và bối rối rồi. Những người
mới làm cha làm mẹ lần đầu thường nói đùa rằng họ ước gì đứa con đầu
lòng được sinh ra cùng với một cuốn cẩm nang hướng dẫn chăm sóc và nuôi
dưỡng trẻ.
Ngay cả trong cuốn sách hướng dẫn cách chăm sóc trẻ nổi tiếng của Bác
sĩ Spock cũng không có một chương nào đề cập đến cách chăm sóc và nuôi
dưỡng những đứa trẻ đặc biệt như tôi. Tuy nhiên, tôi cứ phát triển ngày
một khỏe mạnh và cứng cỏi hơn như thể không có gì cản trở nổi. Tôi sắp
sửa bước vào giai đoạn mà người ta gọi là “Tuổi lên hai kinh khủng”,
càng khiến cho những nỗi khiếp sợ tiềm tàng của cha mẹ tôi tăng lên gấp
năm, gấp mười lần.
Thằng bé sẽ tự ăn uống như thế nào? Nó đến trường bằng cách nào?
Ngộ nhỡ chúng ta có mệnh hệ gì thì ai sẽ chăm sóc nó? Làm thế nào nó có
thể sống tự lập được?
Khả năng lập luận của con người có thể là một diễm phúc hoặc là một
phương thuốc. Giống như cha mẹ tôi, bạn có thể cũng buồn phiền và lo
lắng về tương lai. Dẫu vậy, thường thì điều mà bạn lo sợ hóa ra lại ít
nghiêm trọng hơn bạn tưởng tượng nhiều. Lo xa và lập kế hoạch cho tương
lai chẳng có gì sai cả, nhưng bạn nên biết rằng những nỗi lo sợ lớn nhất
của bạn lại có thể dễ dàng chứng minh cho bạn thấy điều ngạc nhiên lớn
nhất. Cuộc sống thường phát triển hướng tới sự tốt đẹp.
Một trong những điều ngạc nhiên lớn nhất trong thời thơ ấu của tôi là
khả năng tôi điều khiển bàn chân trái bé xíu, dị dạng của mình. Theo bản
năng, tôi sử dụng nó để điều khiển xe lăn, để đá, đẩy, và làm trụ chống
cho cơ thể.Cha mẹ tôi và các bác sĩ cảm thấy rằng cái bàn chân nhỏ bé
hữu ích ấy của tôi còn có thể sẽ được việc hơn nữa. Bàn chân tôi chỉ có
hai ngón thôi, nhưng từ khi lọt lòng mẹ, hai ngón chân ấy đã bị dính
chặt vào nhau rồi. Cha mẹ tôi và các bác sĩ quyết định rằng nếu được
phẫu thuật tách ngón thì có thể hai ngón chân đó sẽ cho phép tôi sử dụng
chúng giống như những ngón tay để cầm bút, lật trang sách, hoặc thực
hiện những động tác khác.
Khi ấy chúng tôi đang sống ở Melbourne, nơi có điều kiện chăm sóc y tế
tốt nhất Australia. Trường hợp của tôi đặt ra những thách thức vượt
ngoài kiến thức được đào tạo của ngay cả những chuyên gia chăm sóc sức
khỏe giỏi nhất, giàu kinh nghiệm nhất. Khi các bác sĩ chuẩn bị tiến hành
phẫu thuật bàn chân cho tôi, mẹ cứ liên tục nhấn mạnh với họ rằng tôi
hầu như lúc nào cũng ở trong tình trạng thân nhiệt tăng cao và rằng họ
phải đặc biệt chú ý đề phòng khả năng cơ thể tôi trở nên quá nóng. Mẹ
tôi đã nghe nói về một đứa trẻ không có chân tay đã bị rơi vào tình
trạng thân nhiệt tăng quá cao trong một cuộc phẫu thuật và đã phải chịu
di chứng tổn thương não sau khi bị co giật.
Xu hướng thân nhiệt tăng cao xảy ra với tôi thường xuyên đến mức nó gợi
cảm hứng cho gia đình tôi sáng tạo ra một câu châm ngôn được nhắc đi
nhắc lại: “Khi Nicky lạnh, những con vịt chắc chắn bị đóng băng”. Tuy
nhiên, quả thật nếu tôi tập thể dục quá nhiều, bị căng thẳng, hoặc ở lâu
dưới những ngọn đèn tỏa nhiệt nhiều, thì nhiệt độ cơ thể của tôi sẽ
tăng lên đến mức nguy hiểm. Tránh cho cơ thể mình khỏi bị tăng nhiệt quá
mức là điều mà tôi luôn phải lưu ý.
“Xin các bác sĩ hãy kiểm tra thân nhiệt cho con tôi một cách cẩn thận
nhé”, mẹ tôi van vỉ kíp phẫu thuật. Mặc dù các bác sĩ biết mẹ tôi là một
y tá, họ vẫn không nghe lời khuyên của bà một cách nghiêm túc. Họ tiến
hành cuộc phẫu thuật tách ngón chân cho tôi thành công, nhưng điều mà mẹ
tôi ra sức cảnh báo đã bị họ bỏ qua.
Tôi được đưa ra khỏi phòng mổ trong tình trạng người ướt đầm đìa bởi vì
họ đã không thực hiện bất cứ biện pháp phòng ngừa nào để giữ cho cơ thể
tôi không tăng nhiệt, nhưng rồi họ mau chóng nhận ra rằng thân nhiệt
của tôi đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát và thế là họ cố làm mát cho tôi
bằng những tấm khăn ướt. Họ cũng đặt những khay đá lạnh lên người tôi để
tránh hiện tượng co giật.
Mẹ tôi phẫn nộ lắm. Khỏi phải nói, khi ấy cả kíp mổ đã được biết thế nào là cơn tam bành của Dushka!
Tuy nhiên, khi người tôi lạnh đi (thật đấy) chất lượng cuộc sống của
tôi tăng lên ở mức đáng phấn khởi nhờ những ngón chân mới được giải
phóng. Chúng không hoạt động đúng như các bác sĩ đã hy vọng, nhưng tôi
tự thích nghi với chúng hay nói đúng hơn là khổ công rèn luyện để sử
dụng chúng theo ý muốn của mình.
Thật đáng ngạc nhiên là một bàn chân bé xíu với chỉ hai ngón chân thôi
lại có thể giúp ích nhiều đến thế cho một gã không có cánh tay, không có
cẳng chân như tôi. Cuộc phẫu thuật đó cùng những kỹ thuật mới đã giải
phóng cho tôi bằng cách mang đến khả năng tôi điều khiển những chiếc xe
lăn điện được chế tạo theo đơn đặt hàng riêng, cũng như cho phép tôi sử
dụng máy tính và điện thoại di động.
Tôi không thể biết một cách chính xác gánh nặng của bạn là gì, cũng
không thể giả vờ rằng tôi đã từng trải qua một cuộc khủng hoảng tương tự
như cuộc khủng hoảng mà bạn đang phải trải qua, nhưng bạn hãy nghĩ đến
những gì cha mẹ tôi đã trải qua khi tôi chào đời. Hãy thử tưởng tượng
khi ấy họ cảm thấy như thế nào, đã đau khổ và hoang mang ra sao. Hãy thử
nghĩ xem khi ấy tương lai mà họ mường tượng ra ảm đạm biết nhường nào.
Có thể ngay lúc này đây bạn không thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói
nào ở phía cuối đường hầm tối, nhưng bạn nên biết rằng cha mẹ tôi ngày
ấy đã không thể nào tưởng tượng được rằng một ngày nào đó tôi lại có
được một cuộc sống tuyệt vời như hôm nay. Họ không thể đoán trước được
rằng một ngày nào đó con trai của họ không những có thể sống tự lập, tự
chủ, có thể phát triển được sự nghiệp của mình mà còn có được một cuộc
sống vui vẻ, hạnh phúc, tràn đầy mục đích sống tươi đẹp!
Hầu hết những điều mà cha mẹ tôi ngày ấy lo sợ nhất đã không bao giờ
thực sự xảy ra. Quá trình nuôi nấng, chăm sóc tôi nào có dễ dàng gì;
nhưng tôi nghĩ họ sẽ nói với bạn rằng trong tất cả mọi thách thức, chúng
ta vẫn có được không ít những tiếng cười và niềm vui. Nói chung, tôi đã
có một tuổi thơ bình thường một cách đáng ngạc nhiên, và trong suốt
thời thơ ấu của mình tôi khoái chí với những trò trêu chọc em trai Aaron
và em gái Michelle của tôi như tất cả mọi ông anh cả trên thế giới này.
Cuộc sống có thể đang nghiệt ngã với bạn vào lúc này. Có thể bạn tự hỏi
không biết liệu số phận mình có được cải thiện hay không. Tôi xin nói
với bạn rằng bạn thậm chí không thể hình dung nổi những điều tốt đẹp
đang chờ bạn phía trước nếu như bạn kiên quyết không đầu hàng. Hãy tiếp
tục theo đuổi những khát vọng. Hãy làm tất cả những gì có thể để nuôi
dưỡng những khát vọng đó. Bạn có đủ sức mạnh để thay đổi hoàn cảnh. Hãy
theo đuổi bất cứ điều gì bạn khao khát.
Đời tôi là một cuộc phiêu lưu vẫn đang tiếp tục sang những trang mới –
và cuộc đời của bạn cũng vậy. Bạn hãy bắt tay vào viết trang đầu tiên
của cuộc hành trình! Hãy làm cho hành trình đó tràn ngập những khám phá
mới mẻ, tràn ngập tình yêu và hạnh phúc, hãy sống hết mình với hành
trình khám phá đó!
TÌM KIẾM Ý NGHĨA
Phải thú thực rằng trong một thời gian dài tôi đã không tin mình có bất
kỳ năng lực nào để kiểm soát diễn tiến của cuộc đời mình. Tôi đã ráng
sức để tìm hiểu xem mình có ý nghĩa gì trong thế giới này hoặc con đường
nào mình nên đi. Khi còn chưa thực sự trưởng thành, tôi tin rằng với
hình hài dị biệt như thế thì chẳng có điều gì tốt đẹp chờ đợi tôi hết.
Vâng, tôi chẳng bao giờ phải đứng dậy khỏi bàn ăn bởi vì tôi không đi
rửa tay như mọi người, và tôi không bao giờ biết đến cảm giác đau do
ngón chân bị xước; nhưng vài cái lợi nho nhỏ đó dường như chẳng an ủi
tôi được là bao.
Em trai và em gái tôi, cũng như những đứa em họ của tôi không bao giờ
để tôi phải tủi thân. Chúng không bao giờ nương nhẹ với tôi. Chúng chấp
nhận tôi như tôi vốn có, tuy nhiên chúng cũng làm cho tôi trở nên cứng
rắn qua lời trêu chọc và những trò đùa tinh quái, những trò mà chúng bày
ra để khiến tôi vui vẻ thay vì cảm thấy cay đắng về hoàn cảnh của mình.
“Hãy nhìn thằng bé ngồi trên xe lăn kia mà xem! Nó là người ngoài hành
tinh đấy”, các em họ của tôi thường chỉ vào tôi và kêu toáng lên như thế
trong khu mua sắm. Tất cả chúng tôi cùng cười như điên trước phản ứng
rất buồn cười của những người lạ, vốn không biết rằng mấy đứa đang trêu
chọc tôi thực ra lại là những đồng minh tốt nhất của tôi.
Càng lớn tôi càng hiểu rõ rằng, được yêu thương như thế là món quà có
sức mạnh lớn lao. Dù có lúc bạn cảm thấy cô đơn, bạn nên biết rằng bạn
cũng được yêu thương như những người khác và bạn nên công nhận rằng Chúa
tạo ra bạn bằng tình yêu, và tạo ra bạn để bạn được yêu thương.
Bởi vậy, bạn không bao giờ cô đơn đâu. Tình yêu của Người dành cho bạn
là vô điều kiện. Người không yêu bạn vì điều kiện này, điều kiện nọ.
Người luôn yêu thương bạn. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó mỗi khi những
cảm giác cô đơn, thất vọng lấn át bạn. Những cảm giác đó không có thực,
nhưng tình yêu của Chúa thì thực đến mức Người tạo ra bạn để chứng minh
điều đó.
Hãy luôn giữ tình yêu của Người trong tim bạn bởi vì trên đường đời sẽ
có những lúc bạn cảm thấy mình bị tổn thương. Gia đình lớn của tôi không
thể lúc nào cũng ở bên tôi để che chở cho tôi được. Một khi tôi đã bước
chân đến trường là chẳng thể giấu đi đâu được cái sự thật rằng tôi rất
khác biệt so với người khác. Cha tôi quả quyết với tôi rằng Chúa không
hề sai lầm, nhưng nhiều lúc tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng
tôi là một ngoại lệ nằm ngoài quy luật đó.
“Tại sao Người không thể cho con dù chỉ một cánh tay thôi!”, tôi thường
hỏi Chúa. “Hãy thử tưởng tượng những gì con có thể làm nếu con có một
cánh tay mà xem!”.
Tôi tin chắc rằng bạn cũng từng trải qua những lúc như thế, cũng từng
cầu nguyện hoặc đơn giản ao ước một sự thay đổi kỳ diệu nào đó xảy ra
trong cuộc sống của bạn. Không có lý do gì để lo sợ nếu điều kỳ diệu của
bạn không xảy ra, cũng chẳng phải sợ hãi nếu ước muốn của bạn không
thành hiện thực ngay tức thì.
Hãy nhớ rằng Chúa luôn giúp những người biết tự cứu mình. Bạn có tiếp
tục phấn đấu để phục vụ mục đích cao nhất vì tài năng và những mơ ước
của bạn trong thế giới xung quanh bạn hay không, điều đó phụ thuộc vào
bạn.
Trong một thời gian dài đến khó tin tôi đã nghĩ rằng, nếu cơ thể tôi
“bình thường” hơn thì cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng biết bao. Điều mà tôi
không hiểu là tôi không nhất thiết cứ phải là người bình thường, tôi
chỉ cần là chính tôi, đứa con của Đấng Sáng Tạo, người thực hiện kế
hoạch của Chúa. Ban đầu tôi không sẵn sàng đối mặt với sự thật rằng điều
thực sự tồi tệ không phải là những khiếm khuyết về thân thể của tôi, mà
là những giới hạn mà tôi tự đặt ra cho mình và tầm nhìn hạn hẹp về các
khả năng có thể xảy ra trong cuộc sống.
Nếu bạn không được ở vị trí mà bạn mong muốn hoặc không đạt được những
gì bạn hy vọng đạt được, thì nhiều khả năng lý do không nằm ở xung quanh
bạn, không nằm ở bên ngoài bạn mà ở trong chính bản thân bạn. Hãy nhìn
nhận trách nhiệm một cách sáng suốt và sau đó hãy hành động.
Tuy nhiên, trước hết bạn phải tin tưởng vào bản thân mình và giá trị
của mình. Bạn không thể ngồi đó đợi người khác phát hiện ra cơ may giúp
bạn. Bạn không thể ngồi yên chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra hoặc chờ đợi “cơ
hội thích hợp”. Bạn nên coi mình là chiếc đũa và thế giới là nồi thịt
hầm của bạn. Hãy khuấy nó lên.
Ngày còn nhỏ, biết bao đêm tôi đã thức để nguyện cầu cho mình có được
đầy đủ tay chân. Có nhiều đêm tôi đi vào giấc ngủ trong tiếng khóc thổn
thức và mơ rằng khi thức dậy tôi sẽ thấy mình tự nhiên có chân có tay.
Tất nhiên, điều đó không bao giờ xảy ra. Và cũng bởi chính tôi còn không
chấp nhận bản thân mình như vậy nên khi đến trường, tôi khó có thể
trông đợi sự chấp nhận từ người khác.
Giống như hầu hết những đứa trẻ khác, tôi dễ bị tổn thương hơn trong
giai đoạn sắp sửa bước vào tuổi dậy thì; cái giai đoạn tất cả mọi người
đều cố gắng xác định vị trí của mình ở đâu, mình là ai, và những gì đang
đợi mình ở tương lai. Thông thường, những đứa trẻ làm tôi tổn thương
vốn không phải là kẻ tàn nhẫn mà chỉ là chúng quá nghịch ngợm thôi.
“Tại sao cậu không có chân tay?”. Những đứa ấy hỏi.
Khao khát được hòa nhập của tôi cũng giống như khao khát được hòa nhập của bất cứ học sinh nào. Vào
những ngày tâm trạng vui vẻ, tôi chiến thắng những đứa trêu chọc bằng
sự hóm hỉnh, và tự nguyện làm trò cười cho chúng bằng cách lăn xe quanh
sân trường. Vào những ngày chán nản, tôi giấu mình sau bụi cây hoặc
trong những phòng học trống để khỏi bị bọn chúng chế nhạo.
Một phần của vấn đề là tôi vốn dành nhiều thời gian ở với người lớn và
những anh chị họ lớn tuổi hơn là với bọn trẻ cùng trang lứa. Tôi có một
cách nhìn già dặn hơn và những ý nghĩ nghiêm túc xuất hiện trong đầu đôi
khi đẩy tôi vào tình trạng buồn tủi.
Mình sẽ không bao giờ chinh phục được một cô gái. Mình thậm chí
không có tay để ôm bạn gái. Nếu có con, mình sẽ không bao giờ có thể ôm
chúng. Rồi đây làm thế nào mình có thể kiếm nổi việc làm? Ai người ta
chịu thuê mình chứ? Bởi vì nếu giao việc cho mình thì người ta lại phải
thuê thêm người thứ hai để trợ giúp mình hoàn thành cái công việc mà
đáng ra mình phải tự giải quyết được. Ai chịu thuê một người như mình để
rồi phải trả công cho hai người?
Những thách thức phần lớn thuộc về thể xác, nhưng rõ ràng chúng đã ảnh
hưởng đến tinh thần của tôi. Thuở ấu thơ tôi đã trải qua một giai đoạn
trầm cảm rất đáng sợ. Thế rồi, thật đáng kinh ngạc và may mắn, tôi đã
bước vào tuổi mới lớn và dần tìm được sự chấp nhận, trước hết là sự chấp
nhận từ chính bản thân tôi, sau đó là từ người khác.
Trong đời mình ai cũng từng có những lúc cảm thấy mình bị gạt ra ngoài,
bị ghẻ lạnh, xa lánh, không được yêu thương. Tất cả chúng ta đều có
những lúc cảm thấy chênh vênh. Hầu như đứa trẻ nào cũng sợ bị chế giễu
bởi vì chúng có cái mũi to, hay vì mái tóc xoăn tít. Những người trưởng
thành thì sợ không thanh toán nổi hóa đơn, hoặc sợ không đạt được những
kỳ vọng trong cuộc sống.
Bạn sẽ phải đối mặt với những khoảnh khắc của sự hoài nghi và sợ hãi,
chắc chắn rồi. Chúng ta ai cũng vậy thôi, đều phải đương đầu với những
lúc như thế. Đôi lúc bạn cảm thấy chán nản, thất vọng cũng là lẽ tự
nhiên: đó là một phần của con người thực sự. Những cảm giác đó chỉ gây
nguy hại khi bạn cho phép những ý nghĩ tiêu cực đeo bám bạn thay vì trải
nghiệm chúng và cố gắng loại bỏ chúng.
Khi bạn tin rằng mình có những diễm phúc – tài năng, sự hiểu biết, tình
yêu – để chia sẻ với người khác, bạn sẽ bắt đầu hành trình chấp nhận
bản thân mình, cho dù những diễm phúc của bạn chưa thực sự rõ ràng. Khi
bạn bắt đầu hành trình đó, những người khác sẽ tìm thấy bạn và sánh bước
cùng bạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét